Hành trình ánh sáng từ đôi tay

HOTLINE 24/7

0945.679.014

Hành trình ánh sáng từ đôi tay

Ngày đăng: 15/06/2025

    Giữa vùng đất nắng gió Phú Giáo – nơi mà cuộc sống còn nhiều nhọc nhằn – có một mái nhà nhỏ nằm nép mình giữa rừng cao su bạt ngàn, là nơi trú ngụ của vợ chồng anh Lê Xuân Trung (48 tuổi) và chị Phạm Thị Kim Dung. Cả hai đều mang trên mình những vết thương không lành – không chỉ ở hình hài, mà còn khắc sâu trong số phận.

    Chị Kim Dung bị mù từ thuở nhỏ, sau một cơn bạo bệnh cướp đi đôi mắt sáng ngời của đứa bé gái ngày nào. Anh Trung thì mất ánh sáng của đời mình vào một ngày tang thương cách đây đã ba mươi năm, khi anh sơ ý vướng phải một quả mìn sót lại sau chiến tranh. Vụ nổ không chỉ lấy đi đôi mắt anh, mà còn cướp luôn bàn tay trái – bàn tay lao động chính của một người thanh niên.

    Những tưởng cuộc đời như vậy đã khép lại với họ, nhưng điều đó đã không xảy ra. Tình yêu, nghị lực và lòng tự trọng đã đưa họ đến với nhau và giúp họ đứng vững giữa bao thử thách. Không thể trông chờ vào ai, vợ chồng anh chị quyết định tự mở một cơ sở làm chổi tại nhà. Những cây chổi bông cỏ – tưởng chừng đơn sơ, rẻ tiền – lại trở thành phương tiện mưu sinh và là cầu nối giữa họ với cuộc đời.

    Ngày ngày, trong căn nhà nhỏ, hai thân hình lầm lũi lần lượt từng cọng bông cỏ, cần mẫn bó từng chiếc chổi bằng tất cả sự kiên nhẫn và tấm lòng. Hai bàn tay chị Dung mềm mại và khéo léo bó từng tép chổi; tay phải anh Trung đầy chai sạn, gồng gánh thay phần tay trái đã mất, quấn từng sợi kẽm, tạo ra những cây chổi quét nhà chắc chắn, bền đẹp. Mỗi chiếc chổi không chỉ là sản phẩm mưu sinh, mà còn là một phần mồ hôi và lòng tự trọng của họ, một minh chứng cho ý chí phi thường.

    Khi bó xong, hai vợ chồng chất chổi lên xe và nhờ người vận chuyển đi bán. Họ cùng nhau vượt hơn 50 cây số, từ huyện Phú Giáo đến tận chợ Lái Thiêu, thành phố Thuận An, để bán. Một đoạn đường dài, đầy khói bụi và mỏi mệt, nhưng trên gương mặt họ không bao giờ thiếu nụ cười. Chị Dung nắm chặt tay anh Trung, bước đi vững vàng giữa dòng người qua lại ở chợ. Đôi tai thính nhạy giúp họ nhận biết được không gian xung quanh, tiếng rao hàng, tiếng mặc cả.

    "Chổi bông cỏ đây! Chổi tốt, bền đẹp cô chú ơi!". Giọng rao của chị Dung vang lên giữa khu chợ ồn ào. Nhiều người biết hoàn cảnh của hai vợ chồng, họ không chỉ mua chổi mà còn dành tặng những lời động viên, những ánh mắt cảm thông. Có những ngày trời nắng như đổ lửa, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Có những ngày mưa tầm tã, hai vợ chồng trú tạm dưới mái hiên nhà người ta, lòng thầm mong trời tạnh để chổi không bị ướt. Cuộc sống mưu sinh đầy gian nan, nhưng chưa bao giờ nụ cười tắt trên môi họ.

    Bởi lẽ, mỗi chiếc chổi được bán đi không chỉ mang về những đồng tiền, mà còn là niềm hy vọng để nuôi đứa con trai của anh chị khôn lớn, là minh chứng cho ý chí kiên cường, không chịu khuất phục số phận của hai con người đặc biệt này. Có những ngày chổi bán không được, bị người đời dửng dưng quay lưng. Nhưng anh chị chưa bao giờ nản chí. Họ sống bằng lao động – dẫu cho đôi mắt thiếu ánh sáng và thân thể không nguyên vẹn. “Mỗi cây chổi là một niềm tin rằng mình vẫn còn có thể cống hiến, vẫn còn có giá trị,” anh Trung nói khi được hỏi về lý do vẫn cố gắng đến vậy.

    Câu chuyện của anh chị không phải để người ta thương hại, mà để khâm phục. Câu chuyện này nhắc nhở ta rằng, trong cuộc sống, có những con người không cần ánh sáng đôi mắt vẫn nhìn thấy được hướng đi, không cần thân thể đủ đầy vẫn tạo nên điều kỳ diệu. Và trên hành trình dài ngược xuôi giữa hai đầu tỉnh lộ, không phải những cây chổi là thứ quý giá nhất họ mang theo, mà chính là tinh thần bất khuất và một tình yêu không gì có thể khuất phục. Mỗi ngày lao động là một hành trình, một cuộc chiến đấu thầm lặng, nhưng với anh Trung và chị Dung, đó là hành trình của tình yêu, của hy vọng, và của nghị lực phi thường – một hành trình ánh sáng từ đôi bàn tay kiên cường.

     

    Zalo
    Hotline